top of page

Keyplot #4 - Đại Tang của Đức Vua

  • Writer: wslegends12
    wslegends12
  • Dec 16, 2016
  • 7 min read

Có một điều đức vua Constellar luôn canh cánh trong lòng. Đó là hoàng hậu của ngài, hoàng hậu của ngài sẽ thế nào khi ngài chết. Và đất nước này, Zodiacus sẽ trở nên ra sao một khi ngài không còn ở đó để bảo vệ nó khỏi hoàng hậu. * Axiel vẫn biết, Scarlett Constellar là một người phụ nữ lạnh lùng và tàn độc. Đường lối của nàng rất khắc nghiệt, tâm tư của nàng thì hiểm sâu. Lòng nàng vị kỷ nhỏ nhen. Nàng không nhúng chàm nhưng khiến bao kẻ phải thay nàng nhuộm máu. Một người phụ nữ tham vọng và thủ đoạn. Scarlett tựa như loài bò cạp nuôi đầy nọc trong người. Một đóa hồng gai rực rỡ mà sắc nhọn. So với Axiel Constellar, nàng và ngài khác xa như bầu trời vực thẳm. Tuy nhiên, đấy lại là toàn bộ những gì ngài rất yêu về nàng. * Nhưng hoàng hậu không hề yêu ngài từ cái nhìn đầu tiên, hay cái nhìn sau đó. Axiel nhớ rõ, trong chuyến đi nhiều năm trước cùng vua cha đến Scantling để tiêu trừ hải tặc, ngài đã gặp gỡ Scarlett Schorpions và đem lòng yêu nàng. Ngài yêu nàng trước, nên ngài một mực xin cha hỏi cưới nàng. Ngài muốn hỏi cưới Scarlett Scorpions từ vùng đất Scantling xa xôi gió mặn. Năm đó nàng mới mười sáu, ngài hai mươi hai. Mãi sau tám năm bên nhau, nàng mới đồng ý cùng ngài chia giường, sẻ gối. - - - Nhưng một khi đã lấy được lòng nàng, thì tất cả đều trở nên đơn giản. "Thiên thần của ta--" "Bệ hạ." "Dạ--à không, ừ?" "Thần thiếp đã nói gì về 'ngôn ngữ chừng mực'?" ".... Không 'thiên thần', không 'tiên nữ', không 'đóa hoa', không 'mật ngọt'." "Tốt." Scarlett ngồi bên lò sưởi nhấp ngụm trà, nhíu mày xoa ổ bụng ngày càng lớn. Thai hoàng tử khiến nàng cứ mệt mỏi làm sao. Mỗi ngày đều chỉ có sức ăn rồi ngủ. Ngược lại, mỗi ngày của đức vua lại tràn đầy hạnh phúc và niềm vui. Đức vua ở đối diện nàng cười hiền lành, trên tay ngài là những cuộn giấy dài chi chít chữ. Từ lúc hoàng hậu mang được thai hoàng tử, công văn từ Tham chính viện yêu cầu vua hủy hậu lập tân cũng giảm dần. /Lũ người ấy, có một ngày.../ Hoàng hậu cay nghiệt nghĩ, /ta sẽ diệt hết bọn chúng./ "Scarlett, để ta sờ bụng chút được không?" Nàng thẳng thừng đáp. "Không được. Bệ hạ, đừng làm khó thần thiếp." "Sờ một chút thôi mà." "Bệ hạ, đừng làm khó thần thiếp." - - - "Bệ hạ, ngực thần thiếp không thể làm ấm. Mùa đông Sanctuary cũng chẳng lạnh đến thế. Xin chú ý xung quanh." Axiel phì cười, nhưng đầu thì vẫn chôn trước ngực Scarlett không dời đi. Hoàng hậu bị ôm nhấc bổng lên không trung, hai chân lơ lửng không chạm đất. Phía dưới lại có một cái mũi dụi tới dụi về, làm Scarlett bỗng nhớ đến chú chó nhỏ nàng từng nuôi lúc còn ở Scantling. Một chú chó lông vàng xù xù, hễ thấy nàng lại vẫy đuôi chạy đến, giống hệt bây giờ vậy. Mùa đông Sanctuary không lạnh, có chăng thì có những đợt gió se se. Hoàng hậu được ủ trong áo choàng lông công tuyết, từ trên hành lang nhìn xuống vườn cây thưa thớt hoa. Mùa đông thứ mười hai của nàng ở Sanctuary, hoàng hậu đã không còn nhớ đến hương muối mặn Scantling nữa. "Bệ hạ." "Ừ?" "Bây giờ là ban ngày." "Ừ?" "... Đừng làm khó thần thiếp." Bàn tay đang đỡ lưng nàng chậm rãi lần đi xuống. Nàng cảm giác được thân thể đang ôm mình chợt rung lên. Đằng xa bỗng có tiếng chân chạy bước nhỏ tới gần. Eisai bé bỏng như nắng chiều, mặc kín bưng dưới ba bốn lớp áo đang chân vấp chân va tiến dần về phía họ. "Bế con lên với, bế con nữa!" Axiel mỉm cười, liền ôm Eisai nâng lên cao. Trong tiếng cười trong veo của trẻ thơ, nơi góc mắt của ngài, dường như khóe miệng hoàng hậu cũng khẽ nhếch. * Ký ức như những bức tranh đen trắng lần lượt được đắp màu, hiện lên sinh động trước mắt Axiel. Ngày hôm ấy, đức vua đột nhiên cảm thấy khỏe khoắn hơn rất nhiều. Thân nhiệt ngài hạ hẳn như một điều kỳ diệu. Dù cơn bệnh vẫn cứ ẩn ẩn còn đó nhưng ít nhất, ngài đã có thể tự ngồi dậy và thậm chí còn thấy rất muốn dùng bữa trưa. Sự hồi phục chóng vánh của ngài khiến ai ai cũng đều kinh ngạc nhưng hết sức mừng rỡ. Các dược sĩ trong cung suy đoán rằng đây là nhờ thế tử Aquaria sớm vạch ra cái bẫy độc hại của thứ thuốc giải mà họ vẫn để đức vua uống. Một khi đức vua ngừng dùng thuốc, sức khỏe của ngài sẽ khởi sắc, đây là điều có thể đoán trước được. Trong lòng hoàng hậu rất nghi hoặc, vì từ đó đến nay còn chẳng quá ba ngày, độc tính không thể "tan" khỏi người Axiel một cách nhanh chóng như vậy. Giải độc cũng cần có thời gian. Mà nàng không tin thế gian này có kỳ tích. Nếu có, thì kỳ tích ở đâu khi một vị vua như Axiel phải chống chọi với căn bệnh quái ác này trong vô vọng? Scarlett có dự cảm vô cùng xấu, thứ dự cảm khiến máu nàng lạnh xuống và quả tim của nàng muốn ngừng đập. Nhưng nàng buộc mình gạt nó đi, và chỉ tập trung vào một điều rằng: đức vua đã khỏe lại. Đã lâu rồi đức vua mới có cảm giác thèm ăn, thế là nhà bếp liền ra sức trổ tài. Bao nhiêu cao lương mỹ vị cứ thế nối đuôi nhau mang ra chẳng dứt. Những đĩa thịt bê, cừu, lợn nấu măng và thỏ hầm đậu chở khẳm nước sốt béchamel nhanh chóng được bưng lên. Những chén súp khoai tây, súp nấm rau, súp kem gà béo ngậy bốc khói thơm ngây ngất cũng vội vàng nhập bọn. Mãi đến khi một đĩa gan ngỗng rắc nấm truýp đầy ụ được dâng lên trước mặt Axiel, chen chúc cạnh thố cá kho gừng và cua nhồi đút lò, thì ngài buộc phải lắc đầu cười khổ. "Thôi, đủ rồi. Làm sao ta ăn hết chỗ thức ăn này được?" Bên cạnh ngài, hoàng hậu và hoàng tử bé cũng đang ngồi dùng bữa. Hoàng hậu đã vẫy lui hết hầu nữ và ngăn chặn mọi kẻ muốn vào thăm. Axiel chỉ vừa ốm dậy không lâu, những ồn ào quấy nhiễu không cần thiết chỉ có tác dụng xấu lên sức khỏe của ngài. "Bệ hạ đã nhiều ngày ăn uống không ngon miệng. Hôm nay ăn nhiều một chút đi." Hoàng hậu lạnh lùng nói, đôi mắt nhìn chăm chăm vào bàn tay cầm nĩa của Axiel, như thể ngài không động thì nàng sẽ không thấy vừa lòng. Bên cạnh đó, hoàng tử bé Eisai cũng thúc giục. "Vua cha ăn nhé. Vua cha ăn nhiều nhiều." Đối diện với đôi mắt to long lanh của Eisai, đức vua Constellar chỉ còn biết đầu hàng, cố gắng ăn bằng hết bàn tiệc tràn đầy ắp. Bữa trưa ấm áp cứ thế trôi qua thật êm đềm. Tiếng cười nói lại một lần nữa lấp đầy cung điện Goldwyn. Thế nhưng lòng Scarlett vẫn chỉ thấy không yên. Nàng cảm giác êm đềm này chỉ là khúc dạo đầu trước giông bão. * Tối ngày đó, hoàng tử xin được ngủ lại cùng đức vua và hoàng hậu. Ba người nằm trên chiếc giường thừa thênh thang. Hoàng tử nằm ở giữa, an toàn trong ôm ấp của vua cha và mẫu hậu. Eisai rất vui vẻ, cứ ríu rít mãi không ngừng, kể thật nhiều chuyện thú vị cho đức vua, những chuyện xảy ra trong thời gian ngài dưỡng bệnh. Đức vua chỉ cười và xoa đầu cậu bé. Hoàng hậu thì lặng lẽ lắng nghe. Khi đồng hồ điểm hơn mười một giờ khuya, hoàng tử chìm vào mộng đẹp sau một ngày dài nhảy nhót. Giữa tiếng thở đều đặn của Eisai, đức vua chợt thì thầm. "Scarlett, ta không còn nhiều thời gian nữa." * "Các người đứng đầu mười hai gia tộc đã tập hợp đông đủ. Ta đã soạn sẵn chiếu văn chỉ định người nhậm ngôi thay thế. Bên phía Tham chính viện có thể sẽ gây khó dễ nhưng nhìn chung, họ không thể can thiệp được kết quả ta đã chọn. Phần lớn đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Việc còn lại, ta phải phiền nàng thay ta cáng đáng." "Scarlett, khi ta đi rồi, nàng không nên nghĩ quá tiêu cực về những người xung quanh. Đừng dùng đàn áp để giải quyết mọi thứ. Ta mong muốn người đời sau ca tụng nàng là một hoàng hậu tài đức của Zodiacus-" "Bệ hạ." Hoàng hậu lạnh lẽo cắt đứt lời nói của đức vua. Nàng không nhận thấy, nhưng bàn tay nắm chặt của nàng đang run rẩy. Dự cảm xấu của nàng, dự cảm xấu của nàng đang thành hiện thực. "Bệ hạ không cần lo chuyện ấy. Ngài sẽ tiếp tục trị vì đất nước. Zodiacus sẽ mãi mãi phồn thịnh." "Scarlett, chúng ta đã bàn về việc này rồi." Axiel mỉm cười, trong bóng đêm, nụ cười của ngài mờ nhạt và yếu ớt. "Người ấy sẽ là lựa chọn tốt nhất cho vương quốc Zodiacus, cũng là tấm chắn tốt nhất cho Eisai. Vì con của chúng ta, Scarlett, bây giờ chưa phải lúc." Hoàng hậu khẽ nhăn mày. "Ta xin lỗi, Scarlett, ta phải để nàng và Eisai lại một mình. "Ta thật sự không muốn một kết thúc thế này." "Ta rất yêu nàng, Scarlett." "Bệ hạ." Giọng nói của Scarlett trở nên khẩn trương. Nàng ngồi dậy nắm lấy tay Axiel. "Đừng nói nữa, ngài đã khỏe lên rồi. Ngài sẽ khỏi hẳn thôi. Bệ hạ--" Nhưng đôi mắt vàng ấm áp của ngài không còn nhìn hoàng hậu Constellar. Cũng như nụ cười của ngài đã tắt ngấm. "... Bệ hạ?" "Axiel?" . . . Ngoài cửa sổ, một ánh chớp nhoáng qua. Trên bầu trời đen, những đám mây cuồn cuộn trôi về Bắc. Ánh nến duy nhất trong phòng bị một cơn gió lung lay bóp tắt ngúm. Màn giường bay phần phật. Giữa mọi chuyển động đó, hoàng hậu vẫn ngồi yên trong bóng đêm. Đôi mắt màu lam ngọc phản chiếu ánh vàng từ những ngọn đuốc xa xa. Hơi thở trong phòng chỉ còn thuộc về nàng và Eisai. Hơi thở đều đặn trong giấc ngủ ngây thơ. Hơi thở đều đặn và cô độc. "...... Đừng làm khó thần thiếp." - - - Đêm đó, hồi chuông thê lương báo hiệu đức vua đã băng hà gióng vang khắp kinh đô Sanctuary.

Comentarios


Featured Posts
Recent Posts
Archive
Search By Tags
  • White Facebook Icon
  • White RSS Icon

Disclaimer :  all images / stocks

Address :      12 Zodiacus Street, Writing Game District, Vnfiction

Legend of the 12 Houses || Writing game @ Writers' Sanctuary

Copyright © 2017 by Anisa (Zeffie Taurion)
All Rights Reserved.

bottom of page